Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

oke

Bất chợt đến rồi lặng lẽ ra đi.
Vô tình ta đánh rơi thời gian bên cửa sổ.
Bật chợt đôi khi ta ngồi bên khung cửa gỗ.
Ta lại thấy mình vô tình quá đi thôi.











Con đường thế này mà lại đau tay mới tệ chứ...tự dưng cầm tovit rồi đâm nhầm vào giữa lòng nà tay hà..người nói do năm xui..ngưoif nói hạn nhẹ đó..ôi nhưng mà chán và tủi thân quá..chỉ muốn đóng cửa 1 mình thôi...vui buồn sao chẳng thay đổi được những gì mình mong đợi vậy? cần gì hỡi ơi..Có A thì mọi điều như ko có chi..văng A rồi trống trải chả cần chi cả? Anh xa Anh vui đó chăng? có nhớ 1 người vì lỡ làm Anh ngủ bàn phím mà đã thương nhớ đến vầy ko hả Anh ơi..
.
Sẽ ra sao nếu không có được nhau.
Con đường dài, chỉ một mình em bước
Nhiều chông gai và thăng trầm phía trước.
Lúc nản lòng, em biết dựa vào ai?

Thời gian tuy dài nhưng tình là vô tận
Nỗi nhớ nào cũng êm ả trước niềm tin.
Trong tim nhau, ta giữ một bóng hình.
Lòng ấm lại và thấy mình hạnh phúc.



Nguồn trích dẫn (0)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét