Nhung nhớ quá anh ơi ..
Vườn sau hoa hồng nở
Gió đưa phất phơ dăm cánh rụng buồn buồn
Hoa thắm đỏ như tình em nồng thắm
Sau bao ngày khép cánh lặng thinh
Sắc hoa loang như máu thắm tim em
Dào dạt chảy vì tình ai nồng cháy
mãi thương ai giấc ngủ không về.
Lá hoa hồng cạnh sắc tựa dao
Thân mảnh mai cũng đầy gai nhọn sắc
Như chực chờ tặng vết thương đau.
Nụ hoa chưa nở như chờ ai mòn mỏi
Mong tin ai héo hắt lá hoa
Vui chưa trọn sầu bao la chợt tới.
Sáng hôm nay gió lồng lộng thổi
Thương cụm hoa vì gió ngã nghiêng
Tựa lòng em vì anh nghiêng ngả.
Hoa đẹp nhờ lá
Lá đẹp nhờ hoa
Thơ buồn vì nhớ
Em nhớ vì buồn.
Nếu một ngày hoa không có lá
Nếu một ngày lá chẳng có hoa
Nếu một ngày em thôi không nhớ
Nếu một ngày nhớ đã quên em
Trái đất sẽ không còn người
Trăng kia sẽ thôi không sáng
Nếu một ngày trời mộng không anh.
ĐÓ LÀ EM...
Em 1
đàn bà thiếu sự chăm sóc, che chở của đàn ông rất mệt mỏi, tan việc
chỉ lặng lẽ ra về không người chờ đợi, chỉ vội vã đón con, ăn qua quýt
vài thứ lặt vặt dằn bụng để tiếp tục với những công việc nhà, đâu phải
khi anh về là sẽ thấy em như 1 cô gái một người thân đang chăm lo cho
anh...
Khi em cũng đau bệnh, em gặp những va chạm rất đời thường nhưng phụ nữ
như em dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ cũng chỉ là đàn bà không thể đương đầu
nhiều thứ. Khi đó em khóc, anh có nghe thấy không? Hay em để anh yên
tâm mạnh khỏe lo chu toàn việc thăng tiến để khi nhìn lại gia đình anh
tự cảm thấy mình xứng đáng nhận nhiều hơn thế… Còn em, khoảng trống và
sự mòn mỏi chờ trông, chấp nhận khó khăn ai sẽ cho em nhận những gì
xứng đáng?
Em cũng muốn xức nước hoa, chưng diện vài bộ áo quần mua sẵn chỉ đợi
dịp anh về tung tăng dạo phố, anh sẽ nói gì, em thật đẹp… hay em muốn
anh đưa mẹ con em dạo vài vòng để thiên hạ thôi không thắc mắc về sự
đơn lẻ của em. Oh, hóa ra cô ấy có chồng… em đỡ tủi hờn và đỡ phải né
tránh những câu nói mát mẻ hay những ánh mắt coi khinh nhầm tưởng...vậy
mà... Ngược xuôi trên đường đời này, người ta luôn kiếm tìm
những cái mà mình đã đánh rơi. Người ta sống bằng cảm xúc, niềm tin, lý
trí và trách nhiệm.Người ta tin vào định mênh, nhưng với em, định mệnh
chỉ làm nhiệm vụ mang anh đến trước mặt em thôi. Ngay lúc này đây cũng
rất muốn khóc thật to để anh trở về, xoa dịu những mệt nhoài thiếu
vắng, xóa đi những ngày xa vắng, và hình như... anh chưa bao giờ
xa...Giờ em ngồi đây, đầu rỗng tuếch mà đầy ắp những mớ hỗn độn, lòng
bình yên mà thấy mệt vô cùng. Chỉ muốn hét thật to vào không trung cho
thỏa nỗi nhớ, cho bớt muộn phiền. Để em hiền như mười tám tóc chấm vai.
Những lỗi lầm sai trái em chôn cùng quá khứ. Để một ngày kia anh đến
bên em...
Cho những vấn vương chợt òa như nức nở.Lần đầu tiên em biết thế nào là
được chở che, thế nào là niềm vui len lỏi trong trái tim nhỏ bé và cười
khúc khích
Chợt em thấy cần anh hơn bao giờ hết, cần anh để được nắm tay anh thật chặt và không ngại ngần.
Những vết đau ai đã gây ra cho ta rồi ắt hẳn sẽ lành. Nên anh đừng tự
hành hạ mình nữa nhé. hơi lạnh, hơi buồn và một chút...nhớ anh. Một
chút thôi cũng đủ làm em quay quắt lắm rồi .
Tưởng anh xa em lắm, hóa ra là anh vẫn ở đây, ngay bên ngực trái em đây này...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét